Lời căn dặn trên của Chủ tịch Hồ Chí Minh được trích trong “Bài nói chuyện với cán bộ và xã viên hợp tác xã Vĩnh Thành (Nghệ An)”, Người nói ngày 10 tháng 12 năm 1961.
Đây là thời kỳ miền Bắc nước ta thực hiện Kế hoạch phát triển kinh tế - xã hội 5 năm (1961-1965) nhằm tạo ra cơ sở vật chất - kỹ thuật của chủ nghĩa xã hội. Để hoàn thành nhiệm vụ nặng nề đó, Bác đòi hỏi mỗi cán bộ, đảng viên, đoàn viên thanh niên phải nêu cao tính tiền phong gương mẫu trên tất cả các lĩnh vực hoạt động, công tác. Lời dạy của Bác có ý nghĩa giáo dục sâu sắc, giúp cho mỗi đảng viên, đoàn viên dễ nhớ, dễ hiểu, dễ làm.
Thực hiện lời dạy của Bác, trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, cũng như trong hòa bình xây dựng đất nước, nhiều đảng viên, đoàn viên đã phát huy tốt vai trò tiên phong, gương mẫu trong lao động sản xuất, chiến đấu và công tác; dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm, dám xông pha vào việc khó, dám đi đầu đến nơi gian khổ, dám lao vào những nơi hiểm nguy và không bị sa ngã trước mọi cám dỗ vật chất tầm thường… Qua đó, góp phần làm nên thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước và giành được những thành tựu to lớn trong xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa.
Hiện nay, trước bối cảnh tình hình quốc tế, khu vực và trong nước có nhiều thuận lợi, thời cơ và không ít thách thức, nguy cơ. Lời dạy của Bác vẫn giữ nguyên giá trị, định hướng nhận thức, tư tưởng và hành động của mỗi đảng viên, đoàn viên thanh niên trong thực hiện chức trách, nhiệm vụ được giao.
Để thực hiện tốt lời dạy của Bác đòi hỏi mỗi đảng viên, đoàn viên phải phát huy vai trò tiên phong, gương mẫu trong thực hiện đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước; khắc phục kịp thời mọi biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống và những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, góp phần giữ vững, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng với hệ thống chính trị, với toàn thể xã hội, thực hiện thắng lợi mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, vững bước đi lên chủ nghĩa xã hội.
Thực hiện lời dạy của Bác, mỗi cán bộ, chiến sĩ quân đội, nhất là những đảng viên, đoàn viên phải nêu gương trong học tập nâng cao trình độ, kiến thức, năng lực, chuyên môn nghiệp vụ; thường xuyên tu dưỡng, rèn luyện phẩm chất đạo đức cách mạng, lối sống, tác phong; nói và làm theo nghị quyết, gương mẫu chấp hành mọi chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước, kỷ luật của quân đội, nền nếp, chế độ quy định của cơ quan, đơn vị; thực hiện tốt chế độ tự phê bình và phê bình với tinh thần thẳng thắn, không “dĩ hòa vi quý”; kiên quyết đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân, mọi biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ và âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình”, “phi chính trị hóa” quân đội của các thế lực thù địch.
Bạn tham khảo nha:
Dù là ai cũng đều phải trải qua thời thơ ấu, quãng thời gian ấy khi chũng ta mới chỉ là những đứa trẻ ngây ngô, hồn nhiên với một người bạn thời thơ ấu của tôi cũng là kỉ niệm mà tôi rất xúc động, dù đã trôi qua bao nhiêu năm nhưng tôi vẫn nhớ mãi về kỉ niệm đó.
Mỹ như là bạn thuở nhỏ của tôi, hai đứa đi đâu cũng có nhau. Cho đến một hôm,khi ấy mẹ cho phép tôi qua nhà bạn ở một ngày. Tôi vui đến mức chạy qua nhà nói cho bạn sau đó hai đứa nhảy cẫng lên vì sung sướng.Mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường cho đến buổi chiều tối hôm ấy, tôi cùng Mỹ Như qua nhà thằng Tín chơi.Tôi và chúng nó chơi trò trốn tìm nhưng vấn đề ở đây là không đứa nào muốn là người đi tìm nên ''Oẳn tù xì" là phương pháp duy nhất, khi xác định xong tôi chạy đi trốn trong sự hãnh diện vì khi nhắc đến trốn tìm thì tôi được mệnh danh là " Bà hoàng của trò chơi trốn tìm". Đang vui vẻ vì không ai tìm thấy mình thì tôi bất giác rùng mình vì cảm thấy có sinh vật lạ đang bò từ từ lại ở gần chân. Vừa sợ nhưng cũng phải giữ bình tĩnh mà đi từ từ thằng về phía trước, vừa đi đến chỗ có ánh đèn, tôi thầm nghĩ:'' Chắc nó không đuổi theo mình được đâu nhỉ?".Nghĩ rồi tôi chạy thẳng về phía trước và tôi không ngờ rằng nước đi ấy đã khiến tôi có luôn một vé miễn phí vào bệnh viện.Đúng vậy sinh vật ấy tợp thẳng vào chân tôi, đau đớn hét lên tôi thoáng thấy bóng dáng bạn tôi chạy đến rồi lấy cây đập con rắn rồi từ từ đỡ tôi dậy không biết là do chân đau quá hay là nọc độc đang phát táng mà tôi không đứng dậy được ddahf phải nhờ nó cõng, lúc này tôi thều thào :
-đừng nói với ai nha, mẹ la tao mất..
-ừ, biết rồi nghỉ đi.
nói rồi tôi ngất lịm đi. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình trong bệnh viện, quay sang thì thấy bạn tôi đang nhìn tôi. Im ắng một lúc, nó gọi bác sĩ và biết sẽ được xuất viện ngay. Lúc bác sĩ đi, tôi với nó trò truyện được một lúc thì tôi mới biết trong lúc đang thoi thóp, mẹ tôi nghe tin rồi ngất lên ngất xuống vì khuôn mặt tái mét của tôi, đám bạn thì rưng rưng nước mắt sợ tôi bị thần chết lấy đi mạng sống, không khí cứ ảm đảm như thế cho đến lúc bác sĩ nói không sao thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Điều khiến tôi bất ngờ nhất là người chăm sóc tôi trong thời gian qua không phải là mẹ mà là con bạn thân của tôi. Lúc đó, tôi xúc động không nói nên lời nên chỉ biết thầm cảm ơn bạn.
từ hôm đó, hai đứa trở nên thân nhau hơn. Từ một mảnh kỉ niệm nhỏ ấy mà có thể tạo ra một tình bạn đẹp đến vậy thì thật sung sướng làm sao. Mong sao tình bạn của chúng mình mãi như thế này.
(đây là bài mình làm hôm đi thi nên không có trên mạng đâu ạ.)
-Jan-
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247