Dàn ý:
1, Mở bài:
Giới thiệu câu chuyện: câu chuyện gì?
Kể lại câu chuyện theo trình tự thời gian.
_Diễn ra ở đâu? Khi nào? Có những ai tham gia vào câu chuyện.
_Hành động, việc làm và suy nghĩ của bản thân em khi ấy.
_Sau sự việc xảy ra, em suy nghĩ và rút ra cho bản thân bài học gì?
Ý nghĩa của câu chuyện ấy với bản thân.
Bài làm
Cuộc sống này muôn màu muôn vẻ và đẹp vô cùng. Sự biến chuyển không ngừng của đời sống xã hội giúp cho mỗi chúng ta ngày một trưởng thành hơn. Đã có rất nhiều câu chuyện xảy ra, và mỗi câu chuyện lại cho tôi những bài học, những kỉ niệm sâu sắc. Và dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng đến giờ tôi vẫn nhớ mãi về câu chuyện nhường ghế năm nào trên chiếc xe buýt 34.
Khi đó tôi còn là một học sinh trung học cơ sở. Tôi hay được bố mẹ đưa đến trường vì bố mẹ lo tôi còn quá nhỏ để di chuyển trên phương tiện công cộng rộng lớn như xe buýt. Nhưng vì hôm đó trời đã mưa rất to, bố mẹ không thể đến đón tôi từ trường về nhà nên tôi đã đi xe buýt- một điều tôi vẫn hứng thú bấy lâu. Thật may là thường ngày tôi có tìm hiểu qua nên có biết được những lưu ý đi xe buýt. Hòa vào dòng người trong điểm chờ ở trường Đại học Sư phạm, tôi nóng lòng chờ bóng dáng xe 34 xuất hiện. Trời mưa khiến mọi thứ trước mắt tôi mờ nhòa đi vì lớp kính dày cộp, mọi người ai nấy cũng vội vã. Cả con đường Xuân Thủy đang tắc nghẹt. Nhìn những gương mặt ngán ngẩm của mọi người, đến chính tôi cũng không háo hức được nữa bởi mưa gió như vậy. Ôi! Xe đến rồi. Những ai chờ xe 34 lúc này như được giải thoát vậy. Tôi bước lên xe khi chiếc ô cứ nhỏ nước liên tục. Đoàn người tấp nập đi trên tuyến xe cùng với tiếng nói của anh phụ xe: Ai đi vé ngày chuẩn bị tiền nào. Tôi nhanh nhẹn xí một chỗ ngồi bên dưới xe- mẹo để đi xe buýt được ngồi mà tôi đã nghiên cứu bấy lâu. Và mọi thứ cứ chầm chậm trôi do đường tắc, xe thì cứ lắc lư đều đều, ai nấy phải đứng thì nom mệt mỏi lắm, dù được ngồi nhưng tôi cũng còn giữ được vui vẻ như lúc đầu.
Những trạm dừng cứ thế trôi đi trong tình trạng kẹt xe kinh hoàng của thủ đô. Đến điểm dừng xe trên đường Cầu Giấy, tình trạng đông đúc mỗi lúc một thêm đáng sợ. Người người chen lấn và ai cũng đều rất mệt mỏi vì thời tiết. Chợt em nghe tiếng phụ xe: nhường ghế cho người già nào. Nhưng có vẻ như những lời gào thét là không có hiệu lực vì tình trạng đông đúc của xe. Với chiếc ghế cuối xe này, em biết là mình sẽ không phải nhường ghế mà chỉ cần yên vị thôi. Nhưng đôi mắt em cứ cố nhìn lên xem có ai nhường ghế không. Nhưng dường như chẳng một ai cả. Xe di chuyển và bà cụ vẫn bám vào thanh nắm cửa. Em rất lo sợ trong tình trạng xô đẩy chen lấn như này bà sẽ ngã mất. Em cắn răng, hay là mình đứng lên và gọi bà xuống nhỉ. Lời phụ xe lúc này đã không còn tác dụng vì quá đông đúc. Chợt em không thấy bà đâu nữa. Thì ra đã có bạn nào đó nhường ghế cho bà. Nhưng hình như có gì đó chưa đúng lắm. Nhường ghế cho bà không phải một người trưởng thành hay một người học sinh, sinh viên. Đó cũng là một bác đứng tuổi khác. Hóa ra, tất cả chúng ta đều đang ích kỉ dù chỉ đơn giản đó là một chỗ ngồi mà thôi. Em thật xấu vì đã chần chừ, vì đã tự cho mình cái quyền an tọa vì ngồi cuối, vì sự hèn nhát của chính mình. Có lẽ mệt mỏi quá, bác gái kia cứ đứng trong sự chen lấn đó. Bác cũng chẳng nhìn quanh để nghĩ xem có một ai đó có thể đứng dậy nhường ghế. Em từ góc trong chen ra, chen mãi để chỉ nói với bác: Bác vào kia ngồi bác nhé! Cảm ơn bác nhiều ạ. Cháu sắp xuống rồi. Bác gái dường như được thở phào vì ít nhất có thể ngồi và nghỉ ngơi. Em cũng thấy ấm lòng hơn dù phải đứng gần một tiếng đồng hồ trên xe buýt trong sự chật chội ấy. Đáng lẽ ra, chính bản thân, chính em cũng không thể chịu được vậy mà em lại ích kỉ cho riêng mình.
Chuyến xe cuối cùng cũng xuống điểm dừng nhà em. Chân em nhức mỏi vô cùng. Trời đã tạnh mưa, chỉ còn những cơn gió lạnh buốt, lạnh đến thấu da. Em chỉ nghĩ mãi về chuyến xe buýt, về văn hóa ứng xử cùng ý thức của con người. Thì ra, chút ích kỉ nhỏ nhoi có thể khiến ta trở nên tầm thường đến như vậy. Em tự trách móc chính mình vì suy nghĩ đặt lợi ích như thế. Giả sử, giả sử nếu người phải đứng là bà em thì có lẽ em sẽ buồn lắm. Gió lạnh làm em tỉnh và ý thức được mình. Khi những sai lầm đã qua thì chúng ta lại có những bài học cho riêng mình. Bài học về tinh thần và ý thức, về cách cư xử của lớp người trẻ hiện nay.
Câu chuyện xảy ra từ lâu nhưng em vẫn không quên. Em đã có những thay đổi mình tốt đẹp cùng nhận thức về hành vi, cư xử và sự cho đi. Cho đi chính là cảm giác làm ta nhẹ lòng và hạnh phúc vô cùng. Hãy cứ cho đi nếu có thể!
MB:
+ câu chuyện ý nghĩa đó là gì
+ có điều gì làm cho e trở nên có ý nghĩa
TB:
+ câu chuyện đó diễn ra ntn
+ nhấn mạnh chỗ e thik nhất
+ đó là sự việc gì
+ cùng với nv nào (ko bắt buộc)
+ nhờ vậy, e rút ra đc bài học gì
KB:
+ cảm xúc lúc đó ntn
+ ý nghĩa đối với e ntn
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247