Cứ mỗi năm em đều được học với một thầy hoặc một cô giáo. Mỗi thầy cô đều để lại cho em những ấn tượng đẹp. Nhưng có lẽ năm học lớp Năm này, cô giáo Hà đã để lại cho tuổi thơ của em những ấn tượng đẹp đẽ nhất dưới mái trường Tiểu học quê em.
Cô có dáng người thon thả mà một số thầy giáo ở trường em thường nói là dáng người mẫu. Em không biết chính xác cô cao bao nhiêu, chỉ đoán chừng một mét sáu mươi trở lên. Nước da trắng hồng, mái tóc đen mượt, ống ả luôn được buông xuống quá vai. Thỉnh thoảng, những làn gió mát thổi qua làm những gợn mây trên mái tóc thề ấy bồnh bềnh nhấp nhô như sóng gợn. Đôi mắt cô to và đen lay láy ấn dưới cặp lòng mày thanh mịn. Em cứ tưởng như lúc nào cô cũng trang điểm, nhưng kì thực không phải. Khuôn mặt trắng mịn như được thoa một lớp phấn hồng ấy là trời phú cho cô Thương của em đấy. Vẻ đẹp xuân xanh ấy của cô được nụ cười luôn nở trên đôi môi hồng tươi mỗi khi tiếp xúc với mọi người, càng tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy của cô. Có lẽ cô thích màu trắng bởi hàng ngày cô đến lớp thường là những chiếc áo dài màu mây của tuổi học trò, trắng trong như tuổi thơ của chúng em vậy.
Mỗi lần tiếp xúc với mọi người hay giảng bài cho chúng em nghe, bao giờ cô cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ, tạo sự chú ý ở người nghe bằng cả cử chỉ, ánh mắt và nụ cười. Có lẽ nhờ các yếu tố ấy mà chúng em trong suốt cả buổi học luôn chăm chú vào bài học không một chút lơ đễnh. Từ khi học cô cho đến bây giờ chưa một lần em thấy cô em cáu giận với ai bao giờ, Cũng có vài buổi học, có những bạn quá ham chơi không thuộc bài, cô chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Cô bao dung và độ lượng lắm! Tất cả các bạn trong lớp em ai cũng mến cô, thương cô. Giờ ra chơi, chúng em thường quây quần bên cô nghe cô kể chuyện.
Những câu chuyện mà cô kể cho chúng em nghe đều là những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò và những kinh nghiệm quý báu trong học tập mà cô đã từng trải qua để tuổi nhỏ chúng em học theo. Thương cô, mỗi chúng em đều có ý thức trong học tập và rèn luyện. Trong kiểm tra chất lượng giữa kì I vừa qua, lớp em đạt giải Nhất toàn trường. Hôm sinh hoạt lớp, cô nói: “Cô cám ơn tất cả các em, các em đã tặng cho cô một phần quà lớn nhất chúc mừng cô vào ngày Nhà giáo Việt Nam 20 — 11. Cô mong thi học kì I sắp tới lớp ta vẫn giữ được thành tích này để đạt danh hiệu “Lớp về đích đầu tiên” trong phong trào thi đua “Hai giỏi” của trường”.
Đối với em, cô Hà là hình ảnh tuyệt vời nhất để lại những ấn tượng đẹp đẽ và sâu sắc nhất trong tuổi thơ của mình. Cô là người mẹ thứ hai của em.
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa...
Mỗi khi đọc những câu thơ ấy, trong miền kí ức của em lại vọng về tiếng nói của thầy Hà Minh - người thầy giáo đầu tiên của em.
Năm đó, em học lớp 1 tại ngôi trường tiểu học Kim Lý, và thầy Minh là thầy giáo chủ nhiệm lớp em. Các phụ huynh ai cũng lo lắng nhiều, vì sợ rằng thầy giáo sẽ không tâm lý và quan tâm học sinh được như các cô. Đặc biệt là các em mới chỉ vào lớp 1 mà thôi. Thế nhưng thầy đã khiến cho ai cũng phải ngạc nhiên trước tấm lòng của mình.
Ấn tượng đầu tiên của em về thầy đế bây giờ vẫn còn rất sâu đậm. thầy có dáng người cao, gầy, ở độ tuổi trung niên. Mái tóc đen được chải cẩn thận, gọn gàng. Khuôn mặt thầy rất hiền. Vẻ hiền từ được toát lên từ đôi mắt đen của thầy. Thầy nhìn học sinh của mình như một chú gà trống nhìn đàn gà con mới nở. Hôm nào đến lớp, thầy cũng mặc áo sơ mi trắng, sơ vin cẩn thận trong chiếc quần vải đen. Chân đi đôi giày da tuy cũ nhưng sạch sẽ và bóng loáng. Trong chiếc túi đen của thầy là những cuốn sách cũ được bọc lại bằng giấy báo. Thật giản dị làm sao. Và con người thầy cũng giản dị như bề ngoài của thầy vậy. Suốt bao tháng ngày đi dạy, em chưa bao giờ thấy thầy đòi hỏi hay yêu cầu gì từ phía học sinh hay phụ huynh. Đặc biệt, tính thầy rất cẩn thận và tỉ mỉ. Mỗi góc sách luôn được thầy vuốt phẳng, cái bàn giáo viên luôn sạch bong gọn gàng. Thầy còn rất hiền lành nữa. Chẳng khi nào thầy quát mắng hay đánh học sinh. Khi ai làm sai điều gì, thầy sẽ phạt đứng ở góc lớp đến khi nhận ra lỗi sai thì mới thôi.
Suốt năm lớp 1 ấy, em có rất nhiều kỉ niệm bên thầy. Vui có, buồn có, xấu hổ cũng có. Nhưng điều làm em nhớ nhất chính là vào ngày 20/11 năm ấy. Khi đó, nhà của em rất nghèo, không biết mua gì tặng thầy. Thế là từ sáng sớm, em đã ra vườn hái những bông hoa đẹp nhất, bó thành một bó hoa nhỏ xinh rồi đem đến tặng thầy. Vào trong nhà, nhìn thấy trên chiếc bàn kính trắng là những gói quà bắt mắt, những bông hoa hồng đỏ thắm gói giấy bóng đẹp đẽ, em chợt ngại ngùng. Em cảm thấy món quà của mình thật quê mùa không xứng đáng với thầy gì cả. Thế nhưng không, thầy đã cầm lấy bó hoa của em, cắm ngay vào chiếc bình ở trên bàn ở vị trí đẹp nhất. Thầy còn bảo, đây là bó hoa đẹp nhất mà thầy đã được nhận trong ngày hôm nay. Từng lời nói, ánh mắt của thầy ngày hôm ấy, đến nay em vẫn còn nhớ như in. Chính từ hôm ấy, em lại càng thêm yêu quý, kính mến thầy hơn.
Từ đó đến nay đã hơn 5 năm trôi qua, nhưng tình cảm mà em dành cho thầy thì vẫn vẹn nguyên như thế. Dù em được học thêm rất nhiều thầy giáo, cô giáo khác, thì thầy Minh vẫn luôn là người giáo viên mà em yêu thương, kính trọng nhất.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247